Một câu chuyện về việc sở hữu ô tô không chỉ mang lại tiện ích mà còn gây ra nhiều bất tiện và xung đột trong cuộc sống hàng ngày của một người đàn ông, khi anh nhận ra rằng sự thịnh vượng và vị thế không phải lúc nào cũng đúng.
Thay vì đậu xe một cách ngăn nắp, nhiều người thường để xe ẩu cả hai bên đường, làm cho con đường đã hẹp trở nên chật hẹp hơn. Đôi khi, tài xế sẽ mở cửa kính, kêu gọi đồng nghiệp nào đó “anh ơi nhích tý đi”; “ép vào tí đi, anh ơi”… Trong mùa hè, khi thấy xe bị nắng chói, nhiều người thậm chí phải chạy xe vòng vòng để tìm chỗ bóng mát. Đằng sau bảng “Xin đừng để xe trước nhà” thường xuyên xảy ra cãi vã vì việc “xâm lấn chủ quyền”, mặc dù đó là đường công cộng. Có người thậm chí vứt túi rác lên ô tô đậu trước cổng. Trưởng tổ dân phố sau đó phải can thiệp, kiểm tra camera và giải quyết xung đột. Cũng có những người cho thuê bạt che cho xe suốt năm, biến chiếc xe trở thành một “lô cốt” cũ kỹ cùng với rêu phong… Tuy vậy, vẫn có không ít người trong phố tranh nhau sắm xe. Họ cho rằng “người ta lên xe thì mình cũng phải có cái gọi là với người ta…”. Một người đàn ông thể hiện sự không hiểu biết của mình trước vợ, khuôn mặt trở nên nặng nề hơn. Anh ta cũng kể lại những lần bị “những thằng” lái xe phóng khói vào mặt hoặc văng nước dơ lên người, khiến anh ta không thể chịu đựng. Ngoài ra, anh còn phàn nàn rằng, mỗi khi đi họp lớp cũ hoặc dự tiệc, thấy bạn bè đến trên ô tô mát mẻ, còn anh phải ngồi trên xe máy, hít khói bụi, cảm thấy thật tủi thân… Điều không thể tranh cãi là anh chọn mua xe để tránh mưa gió, nhưng cuối cùng anh nhận ra rằng không phải lúc nào cũng thích hợp. Người ta có thể đưa đón con gần cổng trường bằng xe máy, trong khi ô tô phải đậu xa. Điều khó chịu nhất là khi trời mưa gió, anh phải bồng con và cầm dù, vật lộn đi qua những con đường dài để tới cổng trường, mưa làm ướt cả người. Anh từng mơ ước về việc cả gia đình ngồi trên ô tô, nhưng giờ đây lại gặp khó khăn. Vợ chồng thường hay đi ăn tại những quán ngon nhưng giá cả phải chăng trên những con đường nhỏ; giờ anh phải canh đường từng đoạn, tiến lùi từng bước trong con hẻm nên chọn quán ở đường lớn; tuy đắt nhưng không chắc chắn đã ngon. Điều này khiến vợ chồng họ thường xảy ra mâu thuẫn. Nhớ lại khi mang sổ đỏ đến ngân hàng thế chấp, vay tiền mua xe, anh đã làm dịu đi vẻ lo lắng của vợ bằng cách nhấn mạnh việc cả gia đình cùng ngồi trên ô tô khi về quê thăm ông bà ngoại và các em nhỏ. Lần đầu tiên lái xe về quê, anh căng thẳng đến mức phải đổ mồ hôi khi đi qua đoạn đường bê tông dẫn vào ngõ nhỏ rồi đỗ xe ngay trong sân, bước xuống với nụ cười mãn nguyện. Khi bà con đến thăm, anh đã có dịp tự hào với phương tiện mới mua, sau đó là một buổi rửa xe. Anh thích thú nhưng liền sáng sủa khi nghĩ đến việc phải trả một khoản phạt lớn (nếu tự lái xe) nên quyết định ở lại nhà ngoại, dù rất muốn về để sớm đi làm vào ngày hôm sau. Khi ở nhà người khác, anh không thể ngủ được, lúc này lúc kia đi ra ngoài, chờ đến khi mặt trời ló dạng. Trước đây, anh thường đi nhậu, khi say liền gọi vợ và con đến cứu giúp. Nhưng giờ đây, khi điểm đến đã mờ nhạt, anh vẫn còn ngự trên chiếc xe, mặc dù đã thấy điểm hẹn từ trên cao. Khi giọng điệu hơi khàn khàn, anh buộc phải nhờ người khác lái xe, đồng thời phải mở ví thêm một lần nữa. Sự hứng thú khi sở hữu một chiếc xe hơi dường như đã dần phai nhạt và anh cũng bắt đầu nhận ra những bất tiện của việc sở hữu xe hơi. Gần đây, các cơ quan chính quyền đã đặt biển báo chỉ cho phép đỗ xe vào các ngày chẵn hoặc lẻ trên con phố hẹp, nên việc đỗ xe trước nhà trở nên không thể thực hiện được. Mỗi khi sử dụng xe hơi, anh lại phải chạy xe máy ra bãi gửi xe hoặc nhờ vợ và con trung chuyển. Ngoài ra, cơ quan của anh chỉ cách nhà vài trăm mét, trường học của con và sân tennis mà anh thường chơi cũng chỉ trong tầm mắt. Vì vậy, việc đi xe hơi thường không giúp anh tiết kiệm thời gian hơn so với việc đi xe máy. Vợ anh thậm chí còn khuyên rằng mỗi khi về quê, hãy gọi taxi hoặc dùng Grab để thuận tiện và tiết kiệm. Do đó, chiếc xe hơi của anh thường xuyên được chăm sóc kỹ lưỡng, rửa rất sạch sau mỗi lần ra đường nhưng việc sử dụng xe hơi vẫn đem đến chi phí duy trì không hề nhỏ. Phí đường bộ, phí đăng kiểm, bảo hiểm hàng năm và tiền gửi xe… tất cả đều phải chi trả đều đặn. Chiếc xe hơi không được sử dụng thường xuyên nên đã trở thành nơi ẩn náu cho lũ chuột. Đôi khi, anh phải gập gương hoặc mở cửa capo để kiểm tra dây điện bị chuột cắn; nếu không tự sửa được, anh lại phải gọi thợ. Chiếc xe mà anh đã bỏ ra một khoản tiền lớn bây giờ chỉ nằm đó chờ giảm giá hàng ngày! Vợ anh thầm thương xót. Chiếc xe có thể rất hữu ích với người khác nhưng đối với gia đình này, nó chỉ mang ý nghĩa trang trí hơn là tiện ích. Vợ anh đau đớn nhất khi nhớ đến khoản vay mua xe, phải trả lãi đều đặn. Chị từng tự tin rằng, với ba phòng trọ cho thuê bên cạnh nhà, sẽ đủ tiền để con gái học tập ở xa, nhưng giờ đây phải dùng phần lớn để nuôi chiếc xe. Chị nhìn vào chồng, vẻ không vui: “Đã bảo đừng vội mua xe, cứ không nghe”. Giọng anh vẫn trầm trồ: “Ngồi trên xe hơi cũng có giá của nó”. Vợ anh tỏ ra hiểu chồng: “Mỗi gia đình mỗi hoàn cảnh, không cần phải cạnh tranh với người khác”. Anh bày tỏ, với anh, phương tiện giao thông thể hiện địa vị của người sử dụng. Người ta thoải mái ngồi trên xe hơi, còn anh phải chịu nắng hứng mưa khi ra đường, làm sao mà chịu đựng được?”. Khi đang sắp dọn đồ ăn ra bàn, chị bất ngờ nói: “Đúng là con gà tức nhau tiếng gáy…”. Nhìn thấy bữa cơm với đĩa cá kho, đĩa rau muống luộc và tô nước luộc rau, cùng với bát tương và mấy trái cà pháo, chị cười: “Chưa thấy sang trọng đâu, chỉ thấy như mua dây buộc mình”. Anh nhìn chăm chú, quên cả việc cầm đũa. Chiếc xe hơi dường như được dùng để khoe khoang hơn là để đi chuyến, và anh nhận ra rằng chủ nhân của chiếc xe còn cần tái định vị mình trên con đường nhiều hơn. Ngày nghỉ, anh thường dành cả buổi sáng để rửa xe, chải chuốt, từ sáng đến tối. Khi thấy chồng vui vẻ, trở về với áo quần sạch sẽ, chị tò mò hỏi. Anh trả lời bằng nụ cười rạng rỡ và những lời trơn tru như đã chuẩn bị sẵn: “Thỉnh thoảng cầm lại vô-lăng, lượn vài vòng cho tay lái không bị lạnh”. Thói quen đó dần trở thành thói quen hàng ngày, anh từ bỏ việc chơi tennis vào buổi chiều. Nghe chị nói, một công việc làm hai việc, thì vừa đưa vợ con đi dạo phố cho vui, anh bỗng nhiên bối rối và cuối cùng cũng tìm ra lý do từ chối: “Em còn việc ở nhà”… Chị không để ý đến sự thay đổi trong lịch trình của chồng, nhưng người khác lại đem đến điều gây sốc. Đó là bà hàng xóm, người sống sát cạnh. Bà ta kéo chị qua nhà, thấp giọng, sau một vài lần đề nghị “hãy giữ bình tĩnh hết sức” nhưng chưa vào vấn đề, trong khi chị luôn cố gắng giục: “Nói đi, chuyện gì vậy?”. Chị bất ngờ khi sự thật được phơi bày: Chồng chị đi với người phụ nữ khác. Bà hàng xóm kể rằng, đã thấy hai người hôn nhau gần chiếc xe hơi, trên bãi biển, giữa trời xanh. Bà hàng xóm đã đến gần đến mức có thể thấy cả nốt ruồi dưới cằm của người phụ nữ kia, cho rằng cô ấy chỉ đủ tuổi để làm con của hai người. Chồng chị hoảng hốt khi gặp người…
Nguồn thông tin được tham khảo từ: baothuathienhue
Nội dung được biên tập, sáng tạo thêm bởi: thuathienhue_org