Một cái tết nữa tôi lại xa nhà. Chiều nay tôi cầm điện thoại gọi về cho mẹ để báo tin: Mẹ ơi, tết năm nay con phải trực rồi, thêm một tết nữa con lại thất hứa với mẹ. Đầu dây bên kia mẹ trả lời: Nếu vì nhiệm vụ của Tổ quốc, con cố gắng hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ. Tết năm nay con không về được thì sang năm con về với mẹ. Mẹ ăn tết một mình quen rồi con ạ, nhưng mà mẹ nhớ con lắm.
Tôi vội vàng chào mẹ rồi tắt máy. Câu nói đó như bóp nghẹn trái tim tôi. Tôi không thể kìm lòng mình và tôi òa khóc như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt vì thương mẹ. Giữa mảnh đất miền Trung nắng thì khô cằn, mưa lại não nề. Những cơn mưa rả rích ngày này, qua ngày nọ làm cho tôi buồn thêm vì nỗi nhớ mẹ, nhớ nhà.
Thấm thoát đã gần ba năm tôi xa nhà, xa quê hương, vào nhận công tác tại Huế. Mới ngày nào đó tôi nhận quyết định đi đơn vị mới, vậy mà cũng đã thấm thoát được một thời gian rồi. Đã bấy nhiêu thời gian, vậy mà chưa bao giờ tôi không nguôi ngoai nhớ về gia đình, quê hương xứ Nghệ. Ở nhà giờ này chắc mẹ đang đi cấy hoặc đi chợ sắm tết hay dọn dẹp nhà cửa gì đó. Tôi nhớ không khí chuẩn bị tết, nhớ cảm giác vui sướng khi được mẹ đưa đi chợ tết người đông nghẹt.
Tôi nhớ lúc rửa lá bánh, hình ảnh mẹ gói bánh rồi hai mẹ con cùng ngồi nhóm lửa luộc bánh thâu đêm, cùng đón giao thừa.
Tôi cũng nhớ cảm giác hạnh phúc khi tự mình bày mâm ngũ quả được mẹ khen đẹp và nhớ mùi vị bánh chưng mẹ tôi gói; nhớ cây đào cao hơn mái nhà ở góc vườn nhà…! Nhớ không khí tết ở nhà, tôi nhớ mẹ!
Bao năm qua, chỉ có tôi và mẹ đón tết, ba tôi đã hy sinh trong chiến tranh chống Mỹ cứu nước.
“Mẹ ơi, tết này con lại không về, mẹ có trách con không?”. Khoảng cách xa xôi khiến con không thể ngả vào lòng mẹ để ngủ, nũng nịu để được yêu thương lúc này.
Mẹ thường dạy con rằng, phải biết vượt qua những chông gai, thử thách của cuộc đời để đưa con tới bến bờ hạnh phúc. Nhớ tới đó, con sẽ mạnh mẽ, nén cảm xúc để hoàn thành tốt nhiệm vụ. Dù tết con không được ở gần mẹ, nhưng hình ảnh con, linh hồn bố luôn ở bên mẹ. Mẹ đừng buồn nhé. Bởi ở đâu trên dải đất hình chữ S cũng là quê hương, chúng con ở đây, bảo vệ sự bình yên cho Nhân dân. “Thức cho dân ngủ, gác cho dân chơi” đó không chỉ là trách nhiệm, là niềm tự hào của người lính mang sao đội mũ, mà còn là niềm tự của cả mẹ, người vợ liệt sĩ, người mẹ lính đúng không mẹ.
Con trai của mẹ…
Hưng Phan