Trong một thời điểm không xa, Phú trở về quê hương để tìm lại chính mình qua hương vị bún riêu của bà cụ. Mối liên kết vợ chồng giờ như sợi dây mỏng, và khi gặp cô cháu gái Hoa, anh cảm thấy có cơ hội mới cho cuộc sống.
Ở một khoảnh khắc nào đó, việc ăn không chỉ để no bụng mà còn để “gặp lại” chính mình trong quá khứ. Với Phú, hương vị bún riêu của bà cụ ở đầu hẻm thật ngon đến không thể diễn tả bằng lời. Mỗi lần Phú đến, anh luôn ăn sạch tô bún riêu cuối cùng, ăn trong bình yên vì trong lòng anh đầy ắp tình yêu với người mẹ đã khuất của mình. Vợ Phú không hiểu tại sao anh chỉ thích tô bún riêu với vài miếng đậu hủ, lát cà chua giản dị của bà cụ? Phú thường đùa với vợ rằng: “May quá, nếu là cô gái bán bún riêu thì không yên thân ngồi ăn!”. Vợ Phú cũng đùa lại: “Chẳng phải bà cụ có cô cháu gái rất xinh hay ra bưng tô đó sao?”. Mỗi khi ngửi thấy mùi bún riêu của bà cụ từ đầu ngõ, bụng anh đã rối bời và khi ngồi xuống, anh chỉ biết nhấp nhô ăn. Trái lại, vợ Phú, dù tình cảm còn mạnh mẽ nhưng cô vẫn kiên quyết không ăn bún riêu của bà cụ vì đã thấy chuột chạy qua rổ rau. Mẹ Phú, người phụ nữ không biết chữ, dành cả cuộc đời trong bếp nấu những bữa cơm ngon lành đủ dinh dưỡng cho gia đình. Phú, trong số mười người con, sống lâu nhất với mẹ. Suốt tuổi thơ, Phú luôn bên mái hiên nhà, nơi có mẹ. Khi bạn bè chọn thành phố để theo đuổi sự nghiệp, Phú vẫn ở nhà cho đến khi gặp vợ – Mây. Thời gian ấy, Phú đã ăn bao nồi bún riêu mẹ nấu. Khi Phú vui, mẹ thông báo với cả nhà: “Hôm nay nhà ăn bún riêu để chúc mừng Phú nhé!”. Khi buồn, mẹ nhắc nhở Phú: “Trưa mẹ nấu bún riêu, về ăn nhé!”. Chỉ cần ăn xong tô bún riêu mẹ nấu, những phiền muộn tự nhiên tan biến. Khi Phú trở về lần cuối, các anh chị đều có mặt, chị Hai hỏi mẹ có biết ai đến thăm không? Mẹ sờ mặt Phú và tự tin nói: “Thằng Phú đây mà!”. Phú rơi nước mắt vì khoảnh khắc đó. Nhưng khi về nhà, anh nhận ra Mây đã ra đi. Mối quan hệ vợ chồng như sợi dây mỏng tan chảy chỉ với một chút tác động. Khi buồn, Phú luôn muốn trở về quê nhà, nơi có mái hiên mát mẽ, nơi mẹ từng quạt gió cho anh ngủ say. Mỗi khi trở về thành phố, anh thấy khó chịu với không khí ô nhiễm. Mẹ luôn nói: “Khó khăn quá thì về với mẹ nha con!”. Mẹ, người không qua khỏi bến đò ngang lên thị trấn, luôn thấu hiểu nỗi vất vả bên ngoài. Mỗi khi Phú về, chỉ cần nhìn sắc mặt anh, mẹ biết ngay tâm tư của con mình. Mẹ không nói gì, chỉ nấu bún riêu cho con… Lần này, Phú lại muốn trở về. Anh muốn thắp hương cho mẹ mỗi ngày, nấu những món dân dã ngày xưa, mời mẹ cùng ăn, sống một cuộc sống bình yên mà vợ không hướng tới. Vợ anh có tham vọng không ngừng, từ bác sĩ giỏi đến trưởng khoa, giám đốc, mở bệnh viện… Một buổi chiều, anh dừng lại trước gánh bún riêu của bà cụ. Một cô gái xinh xắn hỏi anh: “Chú ăn thập cẩm hay sao?”. Anh bất ngờ với giọng nói đó. Cô gái là Hoa, cháu gái bà cụ, nói về việc bà cụ không bán bún riêu được nữa. Anh nhớ vợ đã kể về cô gái xinh xắn này. Hoa đã về quê và sống gần nhà anh. Anh cảm thấy hưng phấn với tin tức này. Cuối cùng, anh muốn trở về, sống bên mái hiên mát mẻ, nấu bún riêu cho mẹ và sống bình yên. Đó là điều mà vợ anh không hiểu được. Anh đã bỏ…
Nguồn thông tin được tham khảo từ: baothuathienhue
Nội dung được biên tập, sáng tạo thêm bởi: thuathienhue_org