Con ơi,
Quê nhà bên bến sông Hương,
Về quê để thấy được nương bóng làng…
Cuộc sống đang mải miết chảy trôi về trước, các con bận rộn không thể về làng thắp hương tưởng nhớ hết những người thân trong bà con họ mạc gần xa mỗi dịp kỵ giỗ, dù chúng ta may mắn ở gần quê nhà. Mẹ vẫn nói với các con, người giữ bàn thờ tốt nhất là người làm cho linh hồn người thân đã khuất được tự hào, nghĩa là chỉ cần con cháu sống một cuộc đời có ý nghĩa, là đủ. Biết vậy, nhưng mỗi lần ba mẹ về làng, mỗi dịp kỵ giỗ vẫn thấy như vừa được nhận thêm rất nhiều, những vui buồn từ cuộc sống của bà con, anh em… luôn cho ta những cảm xúc, kinh nghiệm, bài học, những quan tâm cần thiết. Cuộc sống nhờ thế khiến lòng nhiều bình yên, thấu hiểu để thương yêu, gắn bó nhiều hơn khi còn có cơ hội.
Hôm nay, ba mẹ về tham dự lễ Đại tường của ông Kham, người bà con cô cậu của ông nội con, người đã sống một cuộc đời hiền đức, được người làng Thủy Biều mình nể trọng.
Đã qua trung thu, nắng nhẹ nhàng dưới những vòm thanh trà đã hái gần hết quả, đi dưới những vòm cây sau mùa quả, nghe gió lá lao xao, dịu dàng mà ngỡ được nương bóng làng quê. Ngôi nhà của ông, giờ vẫn rứa, xinh xắn, thân thương, đầm ấm trong khu vườn xinh đẹp, hằng đêm âm vọng tiếng chuông chùa Linh Mụ, từ phía bờ bắc vọng qua. Bàn thờ sáng đèn và hoa. Ông bà là người nhất tâm với đạo Phật, giờ nét đẹp của gia phong vẫn tỏa sáng. Mẹ thật cảm động khi đọc cuốn sổ mà ông đã ghi chép từng ngày giỗ kỵ của bà con hai bên nội ngoại rất chi tiết, cẩn thận, trang trọng từ cách đây hơn nửa thế kỷ tới khi ông ra đi. Cuốn sổ đã phai, nâu mờ mà nét chữ vẫn đậm nét. Chứng tỏ, được giữ gìn kỹ càng qua bao biến động của cuộc sống. Ông có cả một tập thơ văn viết tay, đã in thành tập, ba mẹ được ông tặng, lúc mô đó rảnh rỗi, con sẽ đọc, đọc chậm để thêm yêu quý một tâm hồn, một tấm lòng. Con sẽ thấy trong trang viết của ông, những trang lịch sử làng mình hiện lên chân thật, sống động. Con sẽ tạ ơn ông, người lưu giữ linh hồn làng mạc!
Bác Phán, người con trai cả, đã chọn và in những bài thơ giản dị mà sâu đậm nghĩa tình của cha treo lên vách nhà. Mẹ đã xin chụp ảnh đem về làm quà cho con. Những bài thơ có tuổi gần bằng cuộc đời mẹ mà nếp nhà vẫn vẹn nguyên, chỉ khác là các bác, các o đã lớn lên, xứng đáng để tự hào.
Con có nhớ, khi con còn nhỏ, mỗi lần mít, thơm, thanh trà chín, ông mệ vẫn hay hái gửi ông nội đem về cho cả nhà mình. Những bài thơ của ông cũng giống những trái thanh trà làng mình rứa, ngọt thơm, bổ dưỡng con à!
Tình yêu gia đình, tình yêu người thân, yêu mảnh đất quê hương của người con hiếu nghĩa làng Thủy Biều cũng là bóng làng, tỏa mát cuộc đời mỗi người phải không con?
Món quà quý cho con, được gửi từ hôm qua, trong mạch sống của quê hương! Mẹ mong con viết tiếp những trang đời đẹp đẽ ý nghĩa, mang tâm hồn làng mình đến hôm nay và cho mai sau.
Con sẽ hạnh phúc như cây tùng bám sâu vào lòng đất, được nuôi dưỡng từ mạch nguồn quê hương.
Nguyễn Thị Lan Phương