Một câu chuyện đầy cảm xúc về tình cảm gia đình, sự hy sinh và lòng hiếu thảo trong cuộc sống với những tình tiết đầy xúc động và ý nghĩa.
Bữa Cơm Gia Đình
“Tít đâu! Ra bà cho!”. Bà đặt đôi gánh xuống sân đưa cho tôi chùm dủ dẻ, đoạn giở nón cời phe phẩy xua cái nắng oi nồng. Quay qua cô tôi đang hong tóc, bà giục “Bắc cơm chưa? Ăn sớm mẹ còn ngâm gạo mai xay bột đúc bánh xèo cho Tít, nó sắp về thành phố”.
Cô tôi nhanh nhẹn vào bếp thổi lửa. Bữa cơm dọn ra trên tấm chiếu manh, chỉ có ba người với bát canh rau tập tàng hái trong vườn nhà… Tôi hít hà đĩa cá chuồn kho mít của bà. Cái nồi gang còn lấm tấm tàn rơm, tôi mở vung xới cơm cho bà ra cái chén nhôm lâu năm đã mòn vẹt, nhưng nhất định bà không vứt nó đi. “Cái chén này có từ ngày ông chưa đi xa…” nhắc đến ông, bà lại nghẹn ngào.
Quãng Đời Của Bà
“Bà thương ông nên không đi lấy chồng chứ gì!”, tôi ngô nghê nói. Chưa nói hết câu, tôi đã thấy bắp chân đau điếng vì cái nhéo của cô. Bà gắp miếng mít non, đôi đũa trong tay bỗng run run… Bà kho cá chuồn với mít là ngon nhất trần đời. Tôi chồm qua dụi đầu vào ngực bà, kịp nhìn thấy đôi mắt già nua đang ầng ậc nước. “Cha mày! Nịnh bà là giỏi”.
Ngày còn trẻ, bà tôi là cô gái đẹp nhất làng. Bà gặp ông tôi, hai người bén duyên từ cái nhìn đầu tiên. Về sống với nhau được ba năm, bà đã kịp cho ra đời hai người con là cha và cô tôi. Cô tôi vừa tròn năm, ông tôi theo bạn lên rừng đi gỗ rồi không về. Người ta kể rằng, cơn lũ ở rừng đột ngột ập về lúc nửa đêm, cuốn trôi cả người, nhà cửa và heo gà ở ngôi làng đó. Hôm sau lũ yên, người ta tìm thấy xác một người, còn hai người mất tích, trong đó có ông tôi.
Bùa Yêu
Năm cha tôi vào đại học, người đàn ông mất tích cùng với ông tôi bỗng đột ngột trở về với đôi chân tàn phế sau mười lăm năm đằng đẵng. Ông kể, ông bị lũ cuốn trôi, đá tảng đè vào chân dập nát. Trong cơn lũ hung bạo ông nghĩ mình sẽ chết. Lúc tỉnh lại thấy mình nằm trong ngôi nhà của một người dân tộc. Đôi chân được chữa lành nhưng vĩnh viễn ông không còn đi lại được nữa. Bà tôi hay tin lòng khấp khởi hy vọng. Hôm sau bà khăn gói lên đường tìm đến ngôi làng người đàn ông đã ở. Một tuần sau bà trở về, đôi mắt câm lặng và cái miệng gần như mất cả nụ cười.
Nguồn thông tin được tham khảo từ: huengaynay.vn
Nội dung được biên tập, sáng tạo thêm bởi: thuathienhue.org