Chiều cuối năm, nắng mềm như dải lụa mới. Tôi nhớ về anh, lính hải quân canh giữ ngọn hải đăng. Mỗi tháng một ngày gặp anh, nhưng cảm thấy thiếu vắng. Mùa bão đến, anh ở xa, không thể viết thư cho tôi.
Buổi chiều cuối năm, ánh nắng nhẹ nhàng như những sợi lụa mới được dệt. Trên đường phố, mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho ngày xuân sắp đến, trong khi đó tôi lại ngồi trên tầng hai của căn nhà, nhìn ra cửa sổ. Trên TV, chương trình “Vào bếp với người nổi tiếng” đang phát sóng. Tôi nghe thấy âm thanh về cách chế biến món cháo cá Nam Bộ. Tiếng kèn saxophone của nghệ sĩ Trần Mạnh Tuấn vọng lên trong căn phòng. Tôi bất ngờ mỉm cười khi tưởng tượng rằng có một ngày tôi sẽ vào bếp nấu món cháo cá này cho anh. Nhưng lúc này, tôi chỉ một mình ngồi bên cửa sổ vào chiều cuối năm. Một người đưa thư đi ngang qua nhà và ném một phong bì vào. Tôi chạy xuống lấy, đó là một thiệp chúc tết từ anh. Thiệp được làm bằng một chiếc lá khô, có lẽ anh đã nhặt từ đâu đó quanh đảo. Anh viết trên thiệp: “Anh nhớ em. Hẹn gặp nhau vào dịp tết”. Tôi cười nhẹ với thiệp chúc tết của anh. Liệu anh có về được vào dịp tết không? Hay anh lại ở lại ngọn hải đăng của mình? Tôi ngồi suy tư, cảm thấy buồn lạnh giống như nỗi buồn từ những cơn gió đã len lỏi qua cửa sổ, tràn vào trong tâm hồn. Đến khi điện thoại reo lên. Đó là tiếng của Thúy: “Vẫn ở nhà à? Tối nay tụi mình có party tại nhà Thảo. Đi không? Tao giới thiệu cho anh chàng Việt kiều mới về, cô đơn lắm đó”. Tôi chưa kịp trả lời thì Thúy đã tắt máy. Thúy giống như đàn ông, thích người khác tuân thủ theo ý mình. Thúy biết rằng, tôi không thích đám đông, cũng không thích những buổi họp mặt bạn bè. Nhưng Thúy vẫn giới thiệu mỗi cặp đôi là sẽ thành vợ chồng, ngoại trừ tôi. Bởi lòng tôi đã dành hết cho anh, dù anh ở rất xa, xa lắc. Tuấn lớn hơn tôi 12 tuổi, anh dễ hòa nhập với đám đông, làm quen dễ dàng với mọi người. Tôi gặp anh tình cờ trong một buổi tiệc cưới, lúc đó tôi đi một mình. Thúy cũng định giới thiệu cho tôi một ai đó, nhưng cuối cùng tôi ngồi cạnh anh. Lần đó tôi chỉ nghe thấy mùi nước hoa của anh, nhìn thấy chiếc khăn mu-xoa trong túi áo anh là tôi đã không thoải mái. Tôi chỉ trả lời anh từng câu một. May mà có một ghế trống bên cạnh tôi và anh đã đến. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Xin lỗi, tôi ngồi chỗ này được không?”. Từ đó, chỗ trống được lấp, tôi và anh trở nên quen thuộc như đã lâu. Anh là lính hải quân, canh giữ ngọn hải đăng để tàu không lạc hướng trong đêm. Anh không uống bia, khi tôi hỏi, anh cười và nói: “Không phải không uống, chỉ uống khi buồn, còn lúc này đang vui”. Cuộc sống giống như những giấc mơ, không có giấc mơ nào giống giấc mơ nào. Ngồi cạnh anh, tôi vẫn cho đó là giấc mơ. Cho đến khi Lê ghé đến và gặp tôi ngồi bên anh. Lê nói cười: “Anh Tuấn hiền lắm, 35 tuổi mà chưa có mối tình vắt vai. Mai lo cho anh Tuấn dùm Lê nghen”. Sau lần gặp nhau đó, tôi không nghĩ rằng sẽ lại gặp anh. Bởi bạn bè nói rằng tôi kén chọn, không chịu hẹn hò, không thích dạo phố. Họ nói rằng tình yêu bây giờ giống như chiếc bánh kem, nếu không ăn kịp sẽ tan chảy. Thực ra tôi đã thử yêu đôi lần. Thầy Hân dạy toán đẹp trai, nhưng tôi không hài lòng với cách anh xử lý tiền bạc. Ngọc quản lý khách sạn nhưng thích khoe, làm tôi thất vọng. Chỉ có anh chấp nhận sở thích lạc hậu của tôi, viết thư tay và nhờ người gởi cho tôi. Sau khi gặp anh một tháng sau, anh đợi tôi trước trường vào một buổi sáng. Anh gọi tôi như đã quen: “Mai ơi, anh đây”. Lần đó, tôi cảm thấy vui khi ở bên anh. Ngồi cùng anh ven đường, anh kể về ngọn hải đăng anh canh giữ. Anh hỏi: “Em dám ghé ngọn hải đăng không?”. Tôi trả lời: “Dám chứ. Cả đời này em chưa thấy hải đăng đâu. Ngay lưng chừng núi, giữa biển, kế bên là nụ hôn đầu”. Bạn bè cười chê: “Hết người để yêu mà mày lại yêu anh chàng gác hải đăng. Mỗi tháng chỉ gặp nhau một lần”. Tôi mỉm cười: “Gặp ít mà vẫn thấy vui. Gặp nhiều chỉ cãi nhau thôi”. Tôi nhớ anh, muốn có anh bên cạnh để cùng chia sẻ những thay đổi của cuộc sống. Nhưng mùa bão đến, anh phải ở lại hải đăng để đảm bảo tàu thuyền an toàn. Anh không có thời gian viết thư cho tôi hay gửi thư qua bưu điện. Tôi ngồi nhìn chiều trôi qua cửa sổ, mong anh đứng dưới đó, gọi tên tôi, nhớ tôi…
Nguồn thông tin được tham khảo từ: baothuathienhue
Nội dung được biên tập, sáng tạo thêm bởi: thuathienhue_org