Ngàn Thương, tác giả thi ca hàng chục năm, đã truyền cảm hứng cho người yêu thơ. Tập thơ “Thoáng” của anh tiếp tục mang đến những chiêm nghiệm về cuộc sống và tình yêu quê hương. Với sự trưởng thành của mình, Ngàn Thương đã thể hiện sự tri nhận và sự cống hiến với nghệ thuật thơ. Hy vọng anh sẽ tiếp tục sáng tác những tác phẩm đáng chú ý trong tương lai.
Ngàn Thương là một người nổi tiếng trong giới yêu thơ đã trải qua hàng chục năm. Sinh năm 1948, tên thật của anh là Bùi Công Toa, nhưng anh được biết đến với bút danh Ngàn Thương, như muốn ôm trọn thế gian bằng niềm yêu mến của mình. Thi ca là dòng sông cảm xúc, chuyên chở một chữ tình đi qua thế gian. Với người như Ngàn Thương, đã trải qua nhiều trở ngại trong cuộc sống, những cảm xúc ấy còn chứa đựng những trải nghiệm. Qua thời gian, những dòng cảm xúc của Ngàn Thương đã được ghi lại trong 9 bài thơ: Trong vườn trí tưởng, Lãng giữa chiêm bao, Nến chiều, Dấu chân phố, Thủng thẳng qua cầu, “Giấc khuya”, Buông, Thu vàng bay, và cuối cùng là “Thoáng”.
Thơ của Ngàn Thương mang một nỗi quan hoài bàng bạc. Cách đây 10 năm, tập thơ “Giấc khuya” ra đời, đánh dấu một giai đoạn mới trong sự nghiệp thơ của Ngàn Thương. Giấc khuya, đó là những trạng thái thức giấc nửa đêm. Trạng thái thức giấc trong đêm giao mùa, trạng thái thức giấc trước thời cuộc, trạng thái thức giấc trước những thay đổi trong cuộc sống, trạng thái thức giấc trước sự già nua của bản thân, trạng thái thức giấc trong ánh mắt, trạng thái thức giấc trong sương khói mênh mang… Và trong những trạng thái thức giấc đó, nhà thơ “rủ” chúng ta chứng kiến màn sương cảm xúc nhè nhẹ dâng lên dưới ánh trăng giao mùa; xuyên qua màn sương đó, là những trải nghiệm tình cảm chân thực của một thi nhân ngồi dựa bức tường rêu. Như Ngàn Thương thú nhận trong tập “Giấc khuya”: “Tôi – hơn nửa đời làm thơ / có lẽ / chỉ ưu trầm từ cội rễ hồn nhiên”… Dòng chảy thi ca của Ngàn Thương, cho đến bài thơ “Giấc khuya”, là dòng chảy của nhu cầu hòa nhập, cảm thông, tự sự “tôi muốn thành thật với người” mà không cần biết thành công hay thất bại. Đó cũng chính là cách sống dẫn dắt bởi tình thơ và tình yêu đối với thiên nhiên và con người. Những cảm nhận, ký ức và hiện tại thường xuyên xuất hiện trong một câu thơ như một cú dốc ngược cho một cuộc sống sôi động: “Sủi tăm cốc rượu độc hành / Trò chơi cút bắt còn xanh ngõ về”. Chỉ một chữ “xanh” đã gợi lên hình ảnh của tuổi trẻ, của tuổi già cô đơn, và của cảm giác cô đơn trong cuộc hành trình trên con đường xa xôi. Làm sao cuộc sống lại trở nên khắc nghiệt như thế? Trong “Giấc khuya”, ta có thể tìm thấy nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau: “Chiều chiều nhịp mõ qua bờ / Cát xưa trở giấc hững hờ gọi tên” (Gọi tên). Rồi ta cảm thấy mình lạc lõng và cô đơn trong trạng thái trước mưa: “Phố giờ không ra phố / Người giờ không ra người / Vỗ tay nhìn mưa đổ / Bóng về với tôi…” (Nỗi nhớ mùa đông). Tập thơ “Thoáng” (Nxb Thuận Hóa, tháng 12/2023) tiếp tục những trạng thái cảm xúc của 10 năm trước. Nhưng lần này là những trạng thái cảm xúc về cuộc sống con người. “Thoáng” ở đây không đơn giản là điều dễ dãi, mở lòng… mà là sự nhận thức sâu sắc về sự tạm thời của cuộc sống. “Thoáng” không phải là việc bỏ qua, buông bỏ… mà là lựa chọn mang theo, như một niềm yêu mến và tôn trọng về tình yêu con người, tình yêu quê hương. Trước hết là lựa chọn, là cảm nhận về những điều sắp xảy ra trong cuộc sống: “Bạn bè xưa không còn mấy / Lạc loài trên ngón tay / Còn đâu ngày xưa thân ái / Giàu sang quên mất nụ cười” (Mộng chiều). Sự nhớ nhung trước những biến cố trong cuộc sống không làm mất đi sự đập mạnh của trái tim thơ. Tình yêu và tâm đạo luôn được ca ngợi. Và anh nhắn nhủ người thân:
Nguồn thông tin được tham khảo từ: baothuathienhue
Nội dung được biên tập, sáng tạo thêm bởi: thuathienhue_org