Cây bàng trước cổng chùa Thiên Mụ đã bắt đầu thay áo mới. Sáng hôm đó, khi mình đạp xe ngang cổng chùa, thấy thảm lá đỏ ối rải đầy trên nền đất xanh rêu, mới nhận ra bàng đang vào mùa thay lá. Sớm mai sương giăng kín dòng Hương phía trước. Sương lãng đãng tựa mình lên vạt hoa màu tím nhạt phía sân chùa. Trong sương trắng, tán lá bàng đỏ úa càng trở nên rực rỡ giữa một sớm mai lãng đãng đậm chất liêu trai. Mùa trước, nơi tán bàng xanh um ấy, bao giờ cũng ríu rít tiếng chim.
Giữa bao la trời xanh, mây trắng và dòng nước êm đềm trôi nhẹ, giữa tiếng chuông chùa vọng ngân, tiếng chim lích rích như tan trong hương trầm thơm ngát khiến lòng người cũng êm đềm theo từng bước thời gian. Trời đang giêng hai, vậy mà lũ chim không còn nhảy nhót trên những tán bàng đỏ ối giờ đã dần trơ lại những cành xám bạc buồn hiu. Đứng trên bờ tường mốc rêu màu cũ, dõi mắt nhìn ngọn đồi xanh biếc phía cuối trời, nhận ra những cành bàng khẳng khiu vậy mà đang vẽ lên bầu trời xanh ngắt những bức tranh lạ lẫm.
Mùa bàng thay lá, mình thường hay dạo quanh những ngã đường, thỏa thích ngắm nhìn những ánh lửa rực lên trong lòng thành phố xanh biếc màu cây. Chẳng hiểu sao, nhìn những thân cây khẳng khiu khô khốc đứng lặng bên đường, vậy mà lại dễ khiến người ta miên man hoài cổ. Giống như khi ngồi trên đường Đống Đa, nhìn giọt cà phê lặng lẽ rơi và bình yên ngắm cành bàng vẽ lên ô cửa cũ. Bức tường có màu vàng sậm dưới cái nắng đầu mùa. Ô cửa xanh rêu. Tán bàng khẳng khiu chìa ra chỉ còn trơ lại vài ba chiếc lá đỏ úa. Chỉ vậy thôi mà đẹp đến nao lòng.
Mình nhớ cây bàng đầu ngõ ở quê nhà. Mùa lá bàng rụng đầy trước ngõ, sáng nào ngoại cũng bắt đầu một ngày bằng việc quét lá trước sân. Tiếng chổi sớm mai xào xạc cũng quét bay những cơn ngủ nướng. Ngoại hay gom lá bàng vào một góc rồi châm lửa đốt. Cái mùi lá ngai ngái cay cay ấy vậy mà lúc xa nhà cứ khiến mình nhớ mãi. Giống như hôm về cầu ngói Thanh Toàn lúc chiều đã buông một nửa. Lúc đứng trước đụn lá bàng được ai vun một góc mà cứ ngỡ đang đứng trước ngõ nhà. Mùa này, mấy gốc bàng nơi cầu ngói Thanh Toàn cũng đã chuyển màu đỏ ối. Có cây đã im lìm trút sạch lá, cô đơn đứng giữa trời chờ mầm xanh hé nụ. Ngồi nơi cầu gỗ, ngắm nhìn lá đỏ rụng rơi trong gió, nghe tiếng lá xào xạc khua trên nền cũ giữa mênh mang sông nước, vậy mà lòng cứ thấy an yên.
Mình thích nhất là ngắm hoàng hôn đỏ rực sau những cành bàng khẳng khiu trụi lá. Mặt trời tròn trịa, đỏ au. Cành bàng khô khan xương xẩu. Hình ảnh đó không hiểu sao cứ đậm sâu khắc mãi trong lòng. Giống như chiều này, khi lang thang bên dòng Hương Giang khi mặt trời đang chênh vênh đi về bên kia núi. Nhìn cành bàng khẳng khiu đang ngả mình soi bóng nước, phía xa trên kia là cầu Bạch Hổ, xa nữa là những dãy núi mờ xanh cứ kéo dài mãi. Khung cảnh chiều tà đầy cổ kính ấy lại khiến người ta mang đầy hoài niệm, nhớ nhung. Nhớ màu xanh của cây lá. Mà chẳng lâu nữa, những chồi non sẽ hé nụ, phố lại mênh mang màu lá và thơm nức mùi bàng chín rụng khắp những nẻo đường xôn xao.
HÀ LÊ