Cuộc hẹn đầu xuân

Mùa xuân này nữa là đã bao nhiêu xuân Nam ngồi đếm những phong thư Viên gửi về từ trời Tây xa tít. Thật ra, Viên vẫn có thể nhắn tin hoặc gọi điện cho Nam, gọi video để biết Nam đang làm gì. Nhưng Viên vẫn thích gửi thư, “Nó tình tứ, lãng mạn và nhiều cảm xúc hơn” – Viên nói.

“Mình quen nhau bao mùa xuân rồi, em nhỉ?” – Nam hỏi Viên qua tin nhắn.

Viên đáp gọn: “Đã 5 mùa xuân, em còn nhớ rất rõ”.

“Viên có còn nhớ anh từng nói gì mà đến giờ, em còn nợ anh một lời hồi đáp hay không?”.

Nam đợi, messenger hiện ra dấu ba chấm tự động, báo hiệu đối phương đang soạn tin. Vài giây sau Nam nhận được, nhưng không phải hồi âm mà Nam mong muốn. Viên đánh trống lảng bằng việc khen “Nay thời tiết đẹp, ấm áp và dễ chịu quá. Da dẻ em hồng hào hơn mọi khi”.

Để lại một dấu chấm hỏi lơ lửng trong lòng Nam.

* * *

Đã có lúc Nam muốn trả lại tự do cho Viên để Viên kiếm tìm một tình yêu mới. Nhưng rồi Nam không nỡ. Bao năm tháng trôi qua, Nam giữ trong lòng một cảm xúc, một niềm tin, một tình yêu mãnh liệt dành cho Viên dù chưa một lần Viên xác định mối quan hệ giữa hai người là yêu hay là bạn.

– Sao ngày đó anh không giữ Viên lại Việt Nam? – Giang hỏi.

Tách capuchino nóng trước mặt Giang đã nguội từ lâu, còn ly đen đá của Nam cũng đã tan thành nước.

– Viên có giấc mơ của Viên. Ai cũng có giấc mơ của riêng mình phải không Giang?

Tim Giang đập nhanh trong lồng ngực. Hồi hộp. Phân vân. Cuối cùng Giang quyết định di bàn tay mình về phía tay Nam, đặt hững hờ lên đó. Tay Nam lạnh.

– Nếu không đến được với Viên, anh có mở lòng ra đón nhận em không?

Khoảnh khắc đó tim Giang như muốn vỡ ra. Câu trả lời của Nam là gì nhỉ? Nếu là cái gật đầu, chắc Giang sẽ nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, mặc cho quán đông người. Còn nếu là cái lắc đầu thì Giang có bật khóc hay cố tỏ ra mạnh mẽ và rồi đêm về lại ôm mặt khóc như một đứa trẻ?! Giang đã từ chối bao người để đợi chờ mỗi Nam. Còn Nam vẫn hững hờ với Giang để Giang đừng nuôi hy vọng, bởi hình bóng của Viên đã ngự trị vĩnh hằng trong trái tim Nam.

– Sẽ tốt hơn nếu anh và Giang là bạn!… Dù là mối quan hệ gì thì bất cứ khi nào em cần, anh vẫn ở bên.

Giang sững sờ nhìn Nam. Tay Giang rút về, chậm rãi. Nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng đều, nhưng bên trong Giang có tòa đài vừa xây đã đổ nát.

Giang im lặng nhìn qua ô cửa sổ, ngoài đường, những đôi tình nhân tay trong tay đi trong không khí mát mẻ của đêm xuân. Giang không thổ lộ lòng mình nữa, cũng không nói với Nam rằng, Giang đã từ bỏ biết bao nhiêu lời yêu, bao cuộc hẹn hò để đợi mỗi cái gật đầu từ Nam.

* * *

Xuân này Viên về. Nam biết được tin đó từ một người bạn, bởi từ mùa xuân năm ngoái Nam đã thôi gọi điện cho Viên mỗi ngày hay hồi đáp lại những phong thư Viên gửi. Thư em, Nam vẫn nhận. Hình ảnh em, Nam vẫn nhớ đậm sâu. Chỉ vì Nam không muốn kéo em vào cái vòng luẩn quẩn của tình yêu. Nam đợi Viên đã đành, là Nam tự nguyện vì Viên vẫn giữ vị trí không đổi trong trái tim Nam. Còn Viên, em là con gái, thanh xuân chỉ một thời. Nam không đành lòng để em khổ.

Có lần Viên hỏi Nam:

– Anh! Nếu em quyết định định cư luôn ở Phần Lan, anh có sang đây với em không?

Không do dự, Nam đáp:

– Viên nè, hình bóng em lúc nào cũng hiển hiện trong tim anh… Nhưng để sang Phần Lan và định cư hẳn bên đó, có lẽ anh không…

Viên không đáp lại. Điện thoại chết lặng vài giây ngắn ngủi mà Nam cứ ngỡ là một ngày trời trôi qua.

– Anh yêu Việt Nam, yêu cội nguồn, gốc rễ. Anh không đành lòng xa Việt Nam. Có thể ở đất nước khác anh sẽ có điều kiện phát triển bản thân, hơn hết là anh có Viên, nhưng Việt Nam vẫn là sự lựa chọn của anh, bây giờ và mãi mãi…

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Nam nhận được tin nhắn của Giang khi cành mai vàng trước sân bung nở vài mươi bông. Giang vẫn âm thầm ở bên Nam, mặc dù Giang biết Nam vẫn còn yêu Viên sâu đậm.

“Anh có ra sân bay đón Viên không?”.

Nam không đáp. Nhưng chắc là không. Nam sợ sợi dây tình năm xưa đã vờ ngủ quên, nay được khơi lên một lần nữa. Nam vẫn ngồi đó, trong căn nhà cũ, nghe tiếng chuông nhà thờ điểm phía cuối chiều. Mùa xuân về trước ngõ.

* * *

Có tiếng ai bấm chuông cửa. Nam bỏ dở đống sách cũ tróc gáy đang bọc lại, bước ra cổng. Anh chợt khựng lại, sững sờ như tượng đá.

Là Viên. Em đã trở về từ Phần Lan hôm trước mà Nam không ra sân bay để đón, tặng đóa hoa tươi như lời hứa ngày em rời Việt Nam đi du học và ở lại Phần Lan làm việc. Hai người nhìn nhau qua cánh cổng sắt đã cũ với họa tiết uốn lượn kiểu cổ điển Pháp. Tự dưng Nam không biết nói gì, cả Viên cũng vậy, hai người cứ thế nhìn nhau. Thời gian trôi qua thực chậm. Nam nhận thấy Viên không thay đổi gì nhiều sau bao nhiêu năm sống ở một đất nước đáng sống. Em vẫn là người con gái Việt như thuở em chưa từng bay đi, chưa từng rời xa quê hương, cội nguồn.

Hôm nay, Viên mặc bộ áo dài trắng, xõa tóc dài. Trông Viên giống nữ sinh hơn một cô gái mạnh mẽ, tự lập ở trời Tây và thành công ít nhiều. Trước mắt Nam, em chính là cô nữ sinh thuở nào ngồi sau chiếc xe đạp cũ để Nam đèo đến trường, qua con đê ngoằn ngoèo dài như đời người, cô nữ sinh đứng dưới tán phượng đỏ rực mỗi trưa hè đợi Nam hay ngồi bên hàng song gỡ tóc mỗi sớm xuân chầm chậm.

– Viên! – Nam khe khẽ gọi.

Cánh cổng đã mở. Viên bước vào.

– Em về thăm Việt Nam sao? Bao giờ em sang bên đó?

– Em về luôn. Anh nói đúng, đi đâu cũng không bằng xứ mình anh ạ! Phần Lan chỉ là một thời, Việt Nam mới là mãi mãi.

Nam nhìn Viên, vài ba sợi tóc khẽ bay ngang qua vầng trán của em. Em nói tiếp:

– Và Nam mới là mãi mãi của em.

Một cảm xúc khó tả len lỏi trong từng tế bào của Nam. Cái cảm giác ấy thật khó tả, tựa hồ có gì đang vỡ ra trong lồng ngực. Nếu là trước đây, chắc Nam đã cười một mình suốt đêm, sẽ nói với Viên bao lời yêu thương, sẽ ôm Viên vào lòng và hôn lên mái tóc, lên đôi gò má ửng hồng mà Nam thầm ao ước. Nhưng sao Nam thấy giữa hai người là một khoảng cách, nó lưng lưng chừng chừng, nó không quá xa, nhưng cũng không đủ gần để Nam chạm được vào Viên và cùng Viên hẹn hò trong đêm xuân lãng mạn. Dù trong tim Nam vẫn chỉ có mỗi mình Viên.

– Giang! – Nam nhìn ra phía cửa.

Giang đã đứng đó từ nãy đến giờ. Giang không bấm chuông, cũng chẳng lên tiếng. Giang nhường cho Nam và Viên một khoảng riêng để Nam nói hết lòng mình, nói ra bao yêu thương, nhớ nhung và chờ đợi.

Nhìn Nam, Giang cười:

– Giờ thì Viên đã hồi đáp lại lời anh năm ấy rồi đó!

Rồi Giang bước đến, chủ động lấy bàn tay của Viên đặt lên bàn tay của Nam:

– Hứa với tôi, hai người phải thật hạnh phúc nhé!

Giang đi. Chưa kịp để Nam nói với Giang một lời xin lỗi, dù biết rằng lời ấy chẳng có nghĩa lý gì đối với Giang.

* * *

Nắm tay Viên đi trên con đường dài, qua khu chợ hoa, phố Ông Đồ, hai người đã nói cho nhau nghe biết bao điều bấy lâu nay giữ riêng trong hai trái tim bé nhỏ.

Viên ngả đầu lên vai Nam. Đó mới thực sự là bờ vai vững chãi mà Viên tựa vào suốt đoạn đời còn lại.

Hoàng Khánh Duy

About Huế

Bài viết được đăng từ nguồn: Báo Thừa Thiên Huế online

Check Also

Thu về trên kinh thành Huế

Có ai từng cảm nhận cái se lạnh đầu thu trên những con phố cổ …