Nàng có một nhóm bạn hay gặp nhau vào một ngày nào đó trong tuần. Điểm hẹn là những quán cà phê có không gian đẹp, không cố định một quán nào cả. Nhóm bạn của nàng làm đủ ngành nghề, mỗi lần gặp nhau toàn là bày cho nhau cách làm đẹp, cách mua hàng giá rẻ và dạy bí quyết dưỡng sinh. Thành phố có một bãi biển chạy dài trên trục đường chính. Vào buổi sáng mọi người đều thức dậy sớm ra đó tập thể dục hoặc chạy bộ. Bạn nàng có người mỗi buổi sáng đều ra biển, rủ nàng cùng chạy bộ.
Về nhà, nàng bảo: “Tại sao buổi sáng mình không chạy bộ? Em thấy mỗi buổi sáng người ta thức dậy, ra công viên chạy bộ. Như thế là giữ gìn sức khỏe”. Anh chẳng thích thức dậy sáng sớm, bởi buổi tối anh hay xem bóng đá, có khi rất khuya. Dẫu nàng chỉ rủ chạy bộ ở công viên chứ không phải ra biển, anh lắc đầu: “Anh không chạy đâu, em nhé”. Nàng đi sắm một bộ đồ thể thao. Nàng bắt đầu chạy bộ.
Công viên mỗi buổi sáng thật sự nhộn nhịp. Không khí buổi sáng cũng thật sự trong lành, cho nên gần như cả cư dân của chung cư cao 12 tầng đều chạy bộ. Nhu cầu chạy bộ để giữ gìn sức khỏe của cái tập thể chung cư anh và nàng đang ở quả thật là rất có tinh thần thể thao. Nhiều chị sau khi chạy bộ, tranh thủ mua đồ ăn sáng hay bó rau, lạng thịt, con cá đem về, khỏi mất công đi chợ. Còn mấy ông chạy bộ xong lại ra hàng cà phê ngồi làm một ly cho tỉnh táo trước khi về nhà để chuẩn bị một ngày bận rộn.
Cả chung cư đều chạy bộ trước khi anh và nàng dọn tới ở, khi đó chỉ mới có công viên. Cho tới khi con kênh ở gần đó được cải tạo, từ một con kênh với dòng nước đen xấu xí, trở thành một con kênh xanh, có lan can phòng hộ, có cả thảm cỏ xanh và cây xanh, thì những người chạy bộ buổi sáng chọn con đường dọc theo con kênh để chạy lại đông hơn.
Nàng siêng năng thức dậy vào buổi sáng, thay vì trở mình đợi những tia nắng đầu ngày len vào trong ô cửa kính mới chịu thức dậy, còn anh thì vẫn vùi mình. Lý do nàng chạy bộ anh hiểu, nói theo kiểu nàng: “Ai cũng không hiểu, chỉ một mình là hiểu”. Vì nàng vừa mới sinh ra một công chúa. Phụ nữ khi sinh con thì nhan sắc bỗng trở nên thay đổi. Vòng eo của nàng biến mất giống như nó đã trốn ở trong xó xỉnh nào. Nói chung là nàng tăng thêm 6-7 ký gì đó. Nàng không còn mảnh mai như ngày nào hai đứa thường hẹn hò đi cà phê hay đi ăn. Mà phàm với phụ nữ thì tăng ký là sự ám ảnh hơn bất cứ điều gì.
Anh động viên nàng: “Em đừng lo, anh yêu em chứ có phải yêu nhan sắc của em đâu. Vả lại đàn bà sau khi sinh con ai lại chẳng thay đổi dung mạo”. Nàng cười: “Lời ngon ngọt đó chắc nói với nhiều người rồi anh nhỉ?”. Nhớ ngày xưa, khi tình cờ thấy nàng đang dạo chơi trong Thảo Cầm Viên, trời ơi, ngay tức khắc anh đã chết mê chết mệt vì nhan sắc của nàng. Này nhé, không chết sao được khi nàng rất dễ thương trong chiếc váy có những đốm nhỏ màu đen trang nhã, nàng lại nhỏ xíu xiu và rất mỏng manh. Mái tóc của nàng dài, có một màu đen tự nhiên chứ không hề nhuộm dăm bảy màu như những mái tóc tôi vẫn thường thấy trên phố. Còn nữa, tiếng nói của nàng là tiếng nói miền Nam, giống như nàng uống nước sông Vàm Cỏ hay sông Tiền, sông Hậu gì đó cho nên rất ngọt. Hôm đó nàng đùa với mấy con khỉ đang nhảy nhót trong chuồng. Anh nghe tiếng của nàng nói với mấy đứa em đi cùng: “Hiền ơi, có gì cho khỉ ăn không?”. Anh đã mang đến cho nàng một túi đậu rang anh vừa mua ở ngay cổng Thảo Cầm Viên. Lúc đó anh dự định sẽ kiếm một ghế đá nào đó ngồi ăn, giờ vì nàng mà đành nhường cho mấy con khỉ. Nàng nói với anh: “Em cám ơn anh!”. Rồi nàng rời khỏi Thảo Cầm Viên, anh chẳng giữ lại được gì ngoài tiếng cười của nàng đã tan trong buổi sáng lung linh nắng.
Rồi anh và nàng gặp nhau trên một chuyến tàu, khi hai đứa cùng về quê ăn tết. Nhìn nàng là anh nhớ ra ngay, dù nàng chẳng nhớ anh đã từng phải nhường gói đậu rang để nàng cho khỉ ăn. Định mệnh sắp đặt cho cả hai ngồi chung một hàng ghế để sau này phải theo nhau suốt cả cuộc đời này như hôm đó rất hiếm hoi, như định mệnh đã sắp đặt cho cuộc tình hai đứa. Cuộc hành trình dài 10 tiếng đồng hồ đó là cơ hội, cũng là một cuộc tình thành hình và kết thúc là hai đứa về ở với nhau và cùng chọn thành phố rộng thênh thang này mà gởi gắm tình yêu của mình. Ở trên xe lửa, nàng nói: “Tại hôm nay anh đẹp trai hơn ở trong Thảo Cầm Viên nên em nhận anh không ra.”
Thường thì buổi sáng khi thức dậy, thói quen của anh là vói tay sang bên cạnh để xem nàng còn nằm ở đó không. Nhưng thói quen đó biến mất khi nàng sinh bé Tí Nị, theo truyền thống Việt thì nàng về nhà mẹ để sinh. Tí Nị đẹp như mẹ. Tí Nị quọ quậy mấy ngón tay xinh khi cha chạm tới. Còn nàng thì thay đổi hẳn dáng vóc vì trải qua một thời kỳ mang thai vất vả. Nàng ở thêm một tháng nữa, rồi mẹ nàng cùng nàng vào thành phố để chăm cháu. Hai vợ chồng mất thói quen ngủ chung. Nàng nói: “Con bé tí, anh ngủ hay lăn, con nó sợ”. Nàng còn nói: “Đêm con nó quậy, anh không ngủ được, để mẹ con em ngủ riêng”. Đời sống vợ chồng có thêm bé Tí Nị, nhưng cuộc sống cũng bắt đầu xáo trộn, anh mất thói quen đưa tay sang bên cạnh khi thức giấc vào buổi sáng.
Giờ đây, nàng đang chạy bộ ở công viên và bắt đầu chuyển sang con đường mới dọc theo con kênh. Thường thì buổi sáng, anh để tivi bật tự động thay vì để đồng hồ báo thức. Cứ đúng 6 giờ sáng bắt đầu chương trình thời sự là cô dẫn chương trình… kêu dậy. Anh cứ nằm lỳ trên giường cho đến khi giấc ngủ tan đi, và ra khỏi phòng bắt đầu công việc của mình.
Buổi sáng nàng chạy bộ, thức dậy không có nàng, anh cảm thấy giống như mình vẫn còn độc thân. Ngày xưa, khi mới lấy vợ, bạn bè rủ đi nhậu rất khó, vì anh chỉ thích ở nhà hoặc ra phố thì cũng phải có nàng phía sau. Giờ thì bạn gọi là đi, bởi giờ đây thì bé Tí Nị đã giành hết thời gian của nàng, anh trở thành rảnh rang. Nàng cũng không mặn nồng đến chuyện vợ chồng ngủ chung. Nàng nói: “Đàn bà sau khi sinh nở xấu lắm. Em không thích anh thấy”. Chiếc giường trống một bên.
***
Nàng nói: “Mình đi Phan Thiết chơi nha anh. Em gởi con cho má, mình đi chơi để cắt sữa con luôn”. Mới sực nhớ anh và nàng lâu lắm không đi chơi chung. Cả năm trời, hai vợ chồng có ra phố cũng vội vội vàng vàng vì lo cho con nhỏ ở nhà. Thế là chuẩn bị lên đường giống như hai vợ chồng cùng đi hưởng tuần trăng mật.
Resort hai vợ chồng chọn ở cũng là resort cách đây ba năm hai đứa đi hưởng tuần trăng mật. Ba năm làm vợ chồng ấy vậy mà vẫn còn mới mẻ. Cô lễ tân vẫn nhớ mặt: “Em chào anh chị. Lâu lắm mới thấy anh chị trở lại”. Vừa tới resort, nàng đã gọi điện về hỏi thăm bé Tí Nị, rồi bảo: “Nghỉ một tí đi tắm biển anh nhé”. Lâu lắm rồi hai vợ chồng không đi tắm biển.
Biển buổi chiều long lanh những tia nắng nhạt. Nàng bảo anh ra bãi trước, vì phòng nghỉ của hai vợ chồng cũng đang hướng ra bãi biển. Trong buổi chiều ở biển đó, khi nàng bỏ chiếc khăn choàng ra trong ánh nắng rất thiên đường. Nàng với vóc dáng tuyệt vời, nàng xinh đẹp, nàng với eo thon như chưa hề sinh nở. Nàng nói: “Ngạc nhiên chưa? Công em chạy bộ mỗi buổi sáng đó”. Hai vợ chồng đùa giỡn với nhau trên bãi biển với hạnh phúc ngập tràn. Anh tự nhủ sau chuyến đi này, anh cũng sẽ bắt đầu chạy bộ vào mỗi buổi sáng cùng nàng.
Khuê Việt Trường