Cầu thang

Con trai, con dâu và cháu của bà đã cùng nhau tạo nên một không gian ấm áp trong căn nhà. Nhưng liệu bà có thể tìm lại hạnh phúc và bình yên trong những kí ức của quê hương? Đọc ngay để khám phá câu chuyện đầy cảm xúc này!


Con trai thường về nhà mệt mỏi, nhưng cố giữ cho bước chân nhẹ nhàng để không làm mẹ thức giấc. Con dâu đi đều như có vẻ nặng nề, âm thanh uỳnh uỵch. Bước chân thoăn thoắt là của đứa cháu trai. Thằng bé vội vã chạy tìm thứ này, thứ kia, đôi khi mang theo quả bóng để nảy tưng tưng xuống từng bậc cầu thang, miệng huýt sáo không ngừng. Những âm thanh ấy làm căn nhà thêm phần ấm áp. Khi cửa nhà đóng lại, bà không dám mở mắt. Có ánh sáng lọt qua lỗ thông gió nhỏ ở bếp, hoặc là bóng tối bao trùm, không rõ là sáng sớm hay chiều muộn. Ngày qua ngày, đêm qua đêm, bà không biết đã nằm trên chiếc giường ấy bao lâu. Không biết ngoài kia mùa đông hay mùa hè. Chỉ khi cháu gái nói: “Để cháu trải đệm cho bà nằm đỡ đau lưng. Trời sang thu rồi bà ạ, đêm có khi trở lạnh” thì bà mới nhớ về mùa. Căn nhà hiện ra, sương sớm vây quanh những quả hồng chín đỏ trong vườn. Bà thức dậy, tiếng then cửa kêu lên. Lũ gà chờ mở cửa chuồng để kiếm thóc. Bà quét dọn sân nhà, bếp rang cơm cho gia đình. Bếp không có vách ngăn với cầu thang, để bà nhìn thấy khoảng không gian trên cao. Bà cảm nhận mùi khói rơm rạ đồng chiều, đau đớn trong cơ thể. Bếp thường ấm nhất nhà, nhưng bếp nhà con trai lạnh lắm, không có lửa nghiêm túc. Cháu thích pizza, con dâu thích ăn hàng, con trai thích rượu bia. Chỉ khi có cháu ở nhà, căn bếp mới vang lên tiếng vui. “Cháu băm thịt nấu cháo cho bà đây. Cháo hạt sen bà nhé. Hạt sen tươi cuối mùa. Hôm cùng bạn bơi xuồng ra giữa đầm hái bắp sen cháu lại nhớ lời bà kể. Lúc còn trẻ bà cũng hay đi hái sen như thế. Năm nay cháu bận quá chẳng kịp mang sen về cho bà. Đến lúc sực nhớ ra thì mùa đã tàn rồi bà ạ.” Bà chưa kịp thấy hương sen trong nhà. Nước mắt ứa ra, nhà không khói mà như có khói. Con trai sáng ra, tối muộn về, từ khi bị tai biến, an ủi mẹ ít dần. Bà không biết con trai có đúng là con trai mình hay không. Dần dần chỉ còn tiếng bước chân, mọi người trong nhà quên có bà đang nằm đó, chỉ cháu gái nắm chặt tay, chăm sóc bà. Ô sin được thuê về, bà nghe con dâu thở phào khi giao mẹ chồng cho cô giúp việc. “Mỗi ngày cô phải đến cho bà ăn ba bữa. Mỗi bữa nhớ cho ăn ít, cháo mua sẵn ngoài hàng. Nhớ lật người lên lau rửa. Không sợ gì bằng mùi thịt thối.” Bà sợ cơ thể sẽ trở nên như quả cà chua thối nát, sợ mình sẽ trở thành rác thải trong nhà. Bà ước mình được trở về căn nhà cũ ở quê, nằm dưới mái ngói xanh rêu, nghe tiếng mọt kêu trong tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng của bình yên khác hẳn ở nơi này. Trong căn nhà cũ, nơi nào cũng có thể nhìn thấy bầu trời qua cửa sổ, kẽ nứt bên tường có hoa nở, sương bay, ong bướm vui chơi, đàn gà con luồn trong bụi chuối. Gió lành thổi qua làm lành vết thương, người ở quê hiền hòa. Nhưng ngôi nhà đã thuộc về người khác, bà từng nghĩ không thể rời xa đồng đất quê. Mỗi lần ốm bà nghe con trai vội vã trở về, bà không bán ngôi nhà và mảnh vườn thân thuộc, khăn gói xuống phố sống nốt phần đời còn lại. Bà giúp con trông coi nhà, ăn uống, nhưng khi bệnh nặng, bà cũng trở nên gánh nặng. Bà nghĩ đến cách kết thúc cuộc đời, nhưng con trai sẽ dằn vặt. Bà ước mình có thể tan biến như sương khói. Buổi chiều, căn bếp ồn ào, con dâu chạy qua, chạy lại, dao thớt chặt băm, nước xối trong bồn rửa bát vui tai. Mùi rau thơm, màu cà chua tươi, bà cảm thấy hạnh phúc.

Nguồn thông tin được tham khảo từ: baothuathienhue
Nội dung được biên tập, sáng tạo thêm bởi: thuathienhue_org

About Nhóm biên tập Thừa Thiên Huế

Check Also

Ngồi nghe biển hát

Một chiều chập choạng, nàng hạ cánh xuống thành phố lạ. Gặp Linh, người bán …