Lòng biển

Khôi, một người đam mê biển, cứu cô gái đang muốn tự tử. Nguyên, cô gái với quá khứ đau buồn, nhận ra tình yêu và sự quan tâm từ gia đình sau khi suýt chết.


Biển rộng lớn tới bao xa? Đó là câu hỏi mà Khôi thường tự hỏi mỗi khi đến bãi biển. Dù không biết chính xác, nhưng với anh, biển luôn là một khám phá vô tận. Hoàng hôn buông xuống, bầu trời rực đỏ nhuốm trên mặt biển biếc. Lúc này, khách du lịch đã rời đi, chỉ còn lại sự yên bình để nghe thấy tiếng sóng rì rào. Khôi đắm chìm trong giai điệu của sóng, không muốn rời đi. Anh cẩn thận nhặt từng mảnh rác trên bãi biển, đặt vào sọt, quên hết thời gian. Nhưng khi anh cố gắng dọn dẹp, sóng lại cuốn đi hàng loạt rác. Anh nhìn thấy rác lênh đênh trên sóng, thở dài nhẹ nhàng.

Nhiều người nói Khôi là người rảnh rỗi. Mặc kệ lời đàm tiếu đó, anh vẫn mỉm cười và nói: “Chỉ mình anh mới hiểu lòng mình muốn gì”. Đối với Khôi, tiếng sóng biển như hơi thở, anh nghe thấy tiếng sóng lớn lên mỗi ngày. Gia đình Khôi đã liên tiếp ba đời đi biển, nhưng sau cơn bão kia, bố anh không trở về. Biển đã giấu bố anh một cách bí ẩn, để những người ở lại mãi đau đớn. Không muốn làm tổn thương mẹ, Khôi không ra khơi. Nhưng nỗi nhớ biển cứ ám ảnh, khi anh cảm thấy lạc lõng, không hợp, không vui. Cuối cùng, anh quyết định tham gia đội cứu hộ ven biển, nơi giúp anh thỏa mãn niềm đam mê của mình.

Màn đêm buông xuống, phố đã lên đèn, ánh sáng từ thuyền đánh cá phản chiếu trên biển như những ngôi sao. Trên bãi biển, chỉ còn tiếng sóng và gió rì rào. Khôi ngồi một mình, nhìn ra biển, hít thở hương biển. Bỗng dưng, anh nhìn thấy một bóng người vật ra cát trong sóng. Anh lao tới cứu, nhắc nhở nguy hiểm, nhưng cô gái chỉ nói rằng muốn chết. Khôi cảm thấy bối rối, không biết làm gì để an ủi cô. Cô gái không trả lời, chỉ khóc nức nở. Trong im lặng, hai bóng đen đối diện với nhau trong đêm tối. Khôi nhìn cô gái, cảm thấy ngột ngạt, không thể rời đi.

Khóc là cách tốt nhất để giải tỏa những cảm xúc tiêu cực. Nguyên ngồi một mình trong căn phòng lạ lẫm, cảm giác cô đơn bủa vây. Cô nghĩ về quá khứ đau thương, về mẹ đã hy sinh vì cô. Nguyên luôn cảm thấy trách nhiệm và tự ti, không ai chú ý đến cảm xúc của cô. Mối tình đầu của cô cũng kết thúc không như ý. Trong giây phút tuyệt vọng, cô muốn được giải thoát, nhưng rốt cuộc, có một người đã ngăn cản cô, muốn cô sống, tồn tại với bế tắc. Khi bình minh vừa sáng, Nguyên tỉnh dậy, nhận ra rằng trên thế gian vẫn còn những người quan tâm và yêu thương. Cô bật khóc, nhận ra rằng bố vẫn luôn quan tâm đến cô. Điện thoại gửi từ bà bán nước đã đưa cô trở lại với thế giới bên ngoài, để cô nhận ra rằng cô không cô đơn.

Nguồn thông tin được tham khảo từ: baothuathienhue
Nội dung được biên tập, sáng tạo thêm bởi: thuathienhue_org

About Nhóm biên tập Thừa Thiên Huế

Check Also

Thu về trên kinh thành Huế

Có ai từng cảm nhận cái se lạnh đầu thu trên những con phố cổ …