Từ bé, mỗi lần ngồi sau xe đạp bố chở lên tỉnh tham dự kỳ thi học sinh giỏi, hay khi theo mẹ đi chợ phiên, tôi có một sở thích đặc biệt là thả hai bàn tay thõng ra hứng gió. Tôi thích thú nghe gió vút bay qua kẽ tay, thấy đôi bàn tay bé nhỏ như rung lên. Thỉnh thoảng, tôi từ từ khum tay lại, mường tượng mình có thể nắm níu được làn gió mỏng mảnh vừa lướt qua chốc lát. Cái ý nghĩ “nắm gió” làm tôi quên bẵng đi những áp lực học hành, quên đi những ham muốn trẻ con mỗi lần ra chợ. Sau này khi đã trưởng thành, làm vợ rồi làm mẹ, tôi vẫn thích thả tay hứng gió những lần ngồi sau xe chồng. Mỗi bận về quê, đạp xe trên đường đồng, tôi lắng nghe gió thổi lao xao trên thảm lúa óng vàng mà tạm quên đi những lo toan của phận người đang chất chồng, tất tả.
Gió quê là cái gió từ lưng trời phiêu du trên cánh đồng vàng rực mùa lúa chín. Gió mơn man như trêu đùa những bông lúa đã cúi đầu nặng trĩu, đưa hương nếp thơm lừng bay lãng đãng thật xa. Gió mang mùi nắng tươi giòn ủ trong đụn rơm vàng. Gió thổi tan những giọt sương sớm đọng trên lá cỏ, cho làn khí quyển mỗi bình minh sạch và tươi mát. Gió trên cánh đồng là làn gió mang đến cảm nhận về sự ấm no. Nghe mùi thơm hương lúa từ lúc trổ đòng đến khi cúi đầu vàng chín, người ta như thấy tin yêu hơn vào những vất vả gió sương đã qua.
Gió quê, là làn gió êm đềm thổi từ sông ngược lên vạt đê uốn cong như dải lụa. Gió hong khô lưng áo ướt đầm mồ hôi của cha sau buổi cày bừa đổ ải. Gió xua đi cái nóng bỏng rát cho mẹ chang nắng lật rơm phơi. Gió sông dịu dàng phả hơi nước mát lành trong những đêm trăng mùa hạ sáng rỡ. Người làng rủ nhau lên bờ đê hóng gió, gió mát rượi khiến lòng người thêm thảnh thơi. Câu chuyện qua lại dội vang những tràng cười giòn tan hết cỡ, bao mệt nhọc của buổi cuốc cày như cũng theo gió bay đi. Gió tràn qua bãi ngô đang độ trổ cờ thụ phấn. Gió lay những vạt đồng nội ngả vào nhau lao xao xen chút mùi cỏ dại, mùi dâu ngô non ngòn ngọt. Trong buổi sớm mai, gió làm dậy lên mùi bùn đất thảng mùi tanh rong rêu trên cánh đồng sau vụ gặt. Gió làm căng những cánh diều chao nghiêng uốn lượn giữa trời xanh…
Gió quê là cái gió vần vũ mỗi mùa bão nổi. Gió ùa ào từ chân núi xa xăm, gió cuộn xoáy từ biển khơi mênh mang tụ thành mây xám. Những ngày ấy, gió như trở mình giận dữ, điên cuồng xả bực dọc vào nhà cửa, cây cối, hoa màu… Gió cũng vô thường bởi nay thế này mai thế khác. Gió vô tình đẩy biết bao phận người rời bỏ quê hương, nhưng cũng chính những làn gió hiền hòa êm dịu lại níu bao người quay trở về quê cũ.
Gió quê là cái gió mềm mượt trải rộng bên hiên nhà trong buổi chiều cuối thu. Gió thì thầm cùng nắng và cây tạo nên cảnh sắc du dương, lành lẽ. Đó là cái gió mà khi nhắm mắt lại, tôi có thể vẽ ra trong trí tưởng tượng những bức tranh tươi đẹp từ mùi hương và ánh sáng. Chẳng kể đã trưởng thành thế nào, mỗi lần ngồi sau xe ai đó, hay lúc đứng trên boong tàu trong hải trình tới vùng hải, đảo phên giậu của Tổ quốc, hoặc khi thong dong trên du thuyền trong vịnh biển, tôi vẫn có thói quen đưa tay hứng gió. Dẫu biết chẳng thể nào nắm được gió, nhưng lòng vẫn cứ rộn vui khó tả. Mỗi lần xòe bàn tay đón gió lùa, tôi thấy tâm trí và thân thể mình nhẹ bẫng như được bay qua những cánh đồng lúa chín ngát thơm, qua bãi ngô bời bời xanh biếc. Thấy chiếc bóng của chính mình cũng nhấp nhánh niềm vui dưới ánh mặt trời vàng mật.
Yêu ngọn gió quê hương, bao năm tôi vẫn cứ hoài mơ được nắm gió. Những cơn gió ngược xuôi gieo mang sự bình yên và cả những bất trắc luôn khiến trái tim tôi khắc khoải chờ mong, thổn thức.
MAI ĐÌNH