Chị Hai, một người phụ nữ mạnh mẽ và đẹp đẽ, trải qua những khó khăn trong cuộc sống và tình yêu. Sau nhiều năm xa quê, chị đã trở về với niềm hạnh phúc và sự bình yên, quyết tâm cống hiến cho quê hương và gia đình.
Chị Hai và lời hứa
Chị Hai từng hứa, ngày lúa đơm bông đầu tiên của năm nay, chị sẽ trở về. Lời hứa ấy theo tôi suốt những ngày chờ mong, len lỏi vào từng giấc ngủ, từng buổi chiều đứng trước hiên nhà nhìn ra cánh đồng xa. Tôi nhớ chị lắm! Tết này, chị không về. Mâm cơm đêm giao thừa thiếu đi một đôi đũa, chỗ ngồi bên bếp lửa cũng trống vắng.
Ba châm ấm trà, rít nhẹ hơi thuốc rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài sân. Còn tôi chỉ biết ôm nỗi nhớ vào lòng, cố hình dung ra dáng chị giữa phố xá nơi xứ người. Lúa ngoài đồng đã bén rễ, vươn mình xanh rờn giữa nắng. Nhưng liệu ngày lúa đơm bông, chị có thật sự trở về?
Chị Hai và tình thương
Chị Hai tôi đẹp lắm, một vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm như bông lúa cúi đầu khi mùa chín tới. Mỗi lần chị vo gạo bên giếng, những sợi tóc lại buông theo bờ vai gầy, lấp lánh dưới ánh mặt trời, đẹp đến nao lòng. Mẹ mất sớm, ba lại gặp tai nạn lao động, từ đó chân ba khập khiễng, bước đi chậm chạp như mang cả nỗi buồn trên vai.
Nhà tôi nghèo, cái nghèo cứ đeo đẳng mãi, nhưng chị Hai chưa bao giờ than thở. Chị học hết tiểu học rồi nghỉ hẳn, nhường cho tôi được tiếp tục đến trường. “Nhà mình chỉ có thể lo cho một đứa học thôi, em phải học thay cả phần của chị nữa nghe không?” – chị nói vậy rồi khăn gói lên thị trấn làm thuê.
Chị Hai và mối tình đầu
Rồi một ngày, chị Hai biết yêu. Mỗi buổi chiều, sau khi xong việc, chị lại soi gương lâu hơn, thỉnh thoảng còn vén tóc gọn gàng, cài thêm một chiếc kẹp hoa nhỏ. Anh Bính – người yêu chị, là chàng trai nổi tiếng khắp thị trấn vì vẻ ngoài điển trai. Cao ráo, rắn rỏi, nụ cười có chiếc răng khểnh duyên đến lạ.
Dạo này, chị vui hơn, hay cười hơn. Những chiều muộn, khi hoàng hôn nhuộm vàng cánh đồng, chị không còn lẻ loi trên đường về. Đôi lần, tôi trông thấy từ xa, có bóng dáng một chàng trai lững thững đạp xe bên cạnh, hai người vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng chị lại che miệng cười.
Chị Hai và sự trở về
Sáng nay, tôi thả bước trên con đường quê, giữa những tia nắng đầu ngày đang rải vàng trên cánh đồng lúa xanh mướt. Bất chợt, tiếng còi xe vang lên từ đầu ngõ. Chị Hai đã về! Tôi lao đến, ôm chầm lấy chị. Dường như mọi xa cách suốt bao năm qua đã tan biến trong khoảnh khắc này. Ba bước ra từ trong nhà, đôi mắt hoe đỏ, giọng nghẹn lại:
– Con về là tốt rồi!
Bữa cơm đoàn viên trôi qua trong niềm vui sum họp. Tối đến, tôi cùng chị Hai ngồi trên chõng tre ngoài sân, lặng ngắm vầng trăng sáng vằng vặc. Như thuở ấu thơ, tôi lại cuộn tròn bên chị, gối đầu lên chân, thủ thỉ những câu chuyện không đầu không cuối.
Nguồn thông tin được tham khảo từ: huengaynay.vn
Nội dung được biên tập, sáng tạo thêm bởi: thuathienhue.org